Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  VƯƠNG QUỐC NHỮNG KẺ LẠ MẶT


Phan_18

Ibrahim cố tự nhủ rằng sẽ chẳng tốt cho Sabria chút nào nếu ông bị tống vào tù vì tội ngoại tình. Nếu toàn bộ đời sống hôn nhân của ông có bị đổ vỡ thì đó là bởi gia đình ông đã phát hiện ra việc ông gặp gỡ cô. Nếu ông mất việc thì ông cũng sẽ mất khả năng có được tin tức về việc tìm kiếm cô. Nhưng trong những khoảnh khắc yên bình thì sự thực vẫn không thể chối bỏ được: ông đã có những quyết định hèn nhát để bảo vệ chính mình, sự nghiệp của mình, và một cuộc hôn nhân đã chết từ hai mươi năm trước.

Ông thấy mình đang chết dần vì sự thực là ngoài mối liên hệ mong manh với một phụ nữ xa lạ ở Chamelle Plaza, ông không còn bất cứ đầu mối nào khác nữa. Ông nên làm gì đó - bất điều cứ gì. Katya hằng ngày đều gọi cho ông để cập nhật tin tức đáng thất vọng. Ông hoàn toàn phụ thuộc vào cô, vì vậy ông buộc phải tin tưởng cô. Trong lúc ấy thì ông lại ở đây, ngồi trong ô-tô, nhâm nhi cà phê, và chẳng hề động não này của cảnh sát trong khi vẫn có khả năng cô đang ở ngoài kia, có lẽ đang bị giam giữ trong tầng hầm hoặc nhà kho hay một cái lán ngoài sa mạc của kẻ nào đó đang chết dần chết mòn nếu còn sống. Đội Điệp vụ lúc này cũng đang ở phía sau cô, và Ibrahim chỉ còn biết cầu nguyện Ubaid sẽ không tìm ra cô trước.

“Tại sao ông lại rời Đội Điệp vụ?” Daher hỏi.

Ibrahim quay sang anh ta. “Họ yêu cầu tôi ra đi.”

“Tại sao vậy?”

“Tôi đã không tuân theo các quy tắc.”

“Quy tắc nào cơ?”

Ibrahim thở dài. “Tôi cho rằng việc thuê phụ nữ là việc bình thường. Tôi đã thúc ép để giữ họ lại trong đội ngũ. Tôi đã đấu tranh với sếp mình về chuyện này, lúc nào cũng là vế chuyện này. Và có quá nhiều người trong Đội không thích việc đó và họ nghĩ tôi không đúng phép tắc.”

Daher tỏ vẻ hoài nghi, như thể anh ta biết sự việc còn hơn thế nữa.

'Thật nực cười.” Ibrahim nói tiếp. “Tất cả những tranh cãi về những gì phụ nữ được và không được phép làm thật là phí thời giờ.”

Daher gật đầu. “Đúng đấy, tôi chỉ không nghĩ phụ nữ sẽ hoàn toàn thấy thoải mái khi làm việc gần với đàn ông đến vậy. Không phải là tôi để tâm đến việc này quá mức, chỉ là...”

Ibrahim gạt tay. “Tôi không quan tâm đến cảm nhận cá nhân của bất cứ ai về phụ nữ hết, và anh cũng không nên như vậy. Nếu có một mối bận tâm đến phẩm hạnh bắt đầu xen ngang vào cách anh làm việc, thì sẽ có chuyện. Và tin tôi đi, ngay cả trong thành phố này, luôn luôn có chuyện.”

* * *

“Nayir có rất nhiều họ hàng.” Samir nói. “Thí dụ như, các anh em họ của tôi và gia đình họ sẽ đến đây thăm hỏi trong vài tháng. Và còn cả gia đình của Imam Hadi cũng cần phải tính đến nữa. Tôi cảm thấy không hay lắm nếu không mời họ tới dự lễ, nếu cân nhắc đến việc Nayir là người họ yêu quý và thằng bé chưa từng cưới xin.”

Vậy ra là thế, Katya nghĩ. Đó chính là lý do vì sao cô đang ăn một bữa tối dài như vô tận tại nhà chú Samir cùng Nayir và Ayman vào một buổi tối yên bình ngày thứ Sáu. Bố cô đang ở nhà chống cự với cơn cảm lạnh.

Bọn họ đã ăn xong từ một tiếng trước và giờ đang ngồi trên hiên nhà nhìn ra khu vườn lớn trồng chanh và cọ cảnh. Cả ba người ngồi theo hàng ngang, còn Samir thì ngồi đối diện, như thể một vị thẩm phán đang điều khiển một phiên tòa, dẫu chỉ là một phiên tòa không trang trọng và mang tính nội bộ. Ông ngả người về sau, một tay cầm tách trà, một tay cầm sợi dây điếu ống.

“Tôi chắc là người thân và bạn bè của cháu cũng sẽ vui mừng khi đến dự. Chính vì vậy tôi đã mạn phép nói chuyện với bố cháu, ông ấy đã nói chắc chắn rất nhiều bạn bè của ông ấy sẽ thấy vô cùng thất vọng nếu hai đứa định tổ chức đám cưới riêng tư mà không có đến cả một bữa tiệc chiêu đãi để họ có thể chia vui việc nên duyên của các cháu.”

Katya bắt đầu nghĩ đến việc bố cô đã vẽ ra một “cơn cảm lạnh” để tránh phải đối mặt với cuộc trò chuyện này. Ông hiểu Katya sẽ nổi giận khi biết ông và Samir mưu đồ việc này sau lưng cô. Nayir và Ayman ngồi cạnh cô như đã đóng băng.

“Và lẽ dĩ nhiên là cả các bạn đồng nghiệp của cháu nữa chứ.” Samir nói tiếp. “Họ sẽ muốn góp mặt trong sự kiện đáng mừng này.”

“Tất nhiên ạ.” Katya buột miệng nói, hy vọng là không có vẻ hoảng hốt trước ý tưởng đó. Đồng nghiệp của cô sẽ là những người cuối cùng được biết về đám cưới của cô. Cô lo lắng nhìn sang Nayir, người đã hiểu toàn bộ sự việc.

“Chúng cháu sẽ tổ chức cưới nhỏ thôi ạ.” Nayir kiên quyết nói. “Nhưng chú nói đúng. Một bữa tiệc chiêu đãi nhỏ gọn sau đám cưới là một ý kiến hay. Vì họ hàng và bạn bè thân thiết của gia đình ta. Cháu sẽ cân nhắc đến việc đó.”

Ngữ điệu của anh có ý chấm dứt cuộc trao đổi ở đây, nhưng Samir, chẳng có vẻ gì bị tác động bởi thái độ lạnh lùng của cậu cháu, vẫn vui vẻ nói: “Thực ra, bố Katya và ta đã bàn bạc kỹ rồi, và mọi việc đều đã được đồng thuận. Chúng ta sẽ thanh toán chi phí của bữa tiệc, còn bố Katya sẽ lo phần thiệp mời và gọi điện.” Ngay tức thì Katya hiểu rằng điều đó có nghĩa là có sẽ phải lo những việc đấy. “Chúng ta đã lên một danh sách khách mời sơ bộ và chỉ cần các cháu cho biết liệu có ai bị bỏ sót hay không thôi.”

“Có bao nhiêu người trong danh sách rồi ạ?” Nayir hỏi, lúc này đã có vẻ không hài lòng.

“Hai trăm hai mươi mốt người.”

“Sao cơ ạ?”

“Chúng ta không muốn bỏ sót bất cứ ai.” Samir nói. “Cháu có thể gây thù chuốc oán cả đời chỉ vì quên không gửi thiệp cưới đấy, hãy ghi nhớ điều đó.”

Nayir tỏ ra bực tức và liếc nhìn Katya với vẻ có lỗi. Còn Ayman thì lại thích thú. “Em biết một ban nhạc rock rất hay nếu anh muốn mời họ.” Cậu nói. “Vài người bạn của em đã lập một ban nhạc có tên là Silk Slave. Bọn họ đang ở Jeddah này.”

Nayir lắc đầu.

“Đừng lo.” Samir nói. “Chúng ta đã sắp xếp phần âm nhạc rồi. Tất cả những gì các cháu phải làm là ngồi đó và thư giãn thôi.”

Katya trở về nhà, tắm nước lạnh, vấ cố giữ tâm trí tỉnh táo. Cô tê liệt và kiệt sức. Cô trèo lên giường nhìn chăm chăm lên trần nhà và nhận ra cô vừa ràng buộc mình với một đám cưới. Chứ không phải với Nayir. Điều này lớn hơn rất nhiều. Cô vừa ràng buộc mình với hơn hai trăm con người. Và dù có thế nào thì điều đó cũng đã được chứng thực.

Cô chìm vào giấc mơ mình đang bơi giữa biển cả. Nhẹ nhõm. Bồng bềnh. Cô bơi giữa thảm san hô và đàn cá sáng lòa. Cô mê mẩn vẻ đẹp của nước, những tia sáng chiếu rọi và sự mịn màng của làn da mình. Cô hồi hộp khi được ở trần. Ở trần và ở ngoài trời. Cô nghĩ về tất cả những gì cô ngưỡng mộ ở chính mình: đường cong duyên dáng của vòng hông, cặp mông tròn trĩnh, bắp thịt săn chắc và mềm mại. Có cảm giác như thể suốt đời cô mong ước được ngắm nhìn trong trạng thái nguyên sơ, được mặc những bộ đồ bó sát hay không mặc gì hết, tất cả những đường cong của cô không chỉ lộ rõ mà còn được ngắm nhìn, được ngưỡng mộ. Đó là tội lỗi xấu xa nhất, niềm kiêu hãnh vô nghĩa này, nhưng cô cho phép mình hoan lạc trong từng khoảnh khắc đó. Cô tỉnh dậy hạnh phúc và ngượng ngùng.

Chương 30

Cô chạy các mẫu vân tay của nạn nhân trong vụ Osiris mà không hề hy vọng tìm được mẫu nào phù hợp. Và quả thực là không có kết quả gì. Hơn bất cứ điều gì khác, cô chỉ mong có thể xuống ngay văn phòng của Mu'tazz và hỏi ông ta đã tìm hiểu được những gì qua các cuộc phỏng vấn những thanh niên trong chuyến đi đánh cá đó. Chắc chắn cách điều tra ấy đã thu hoạch được điều gì đó, dù chỉ lờ mờ, một manh mối nho nhỏ nào đấy đáng để theo đuổi. Tuy vậy cô hoàn toàn chắc chắn rằng có một rào cản không thể phá vỡ được giữa Thanh tra Mu'tazz và bản thân cô, một nhân viên phòng thí nghiệm thấp cổ bé họng. Một phụ nữ đang cố nhúng mũi vào việc của cánh đàn ông.

Cô đã đưa bản sao hồ sơ vụ Osiris cho Ibrahim và giữ bản sao của Sa’ud cho mình. Trong hồ sơ có tên của tất cả những thanh niên đã ở trên thuyền khi chiếc hộp kia được vớt lên. Đối với cô, có vẻ cô có thể tự phỏng vấn bọn họ, nhưng có đến tám cái tên trong danh sách. Một khối lượng công việc quá lớn. Cô sẽ phải dành trọn thời gian rảnh rỗi của mình để thực hiện việc này, giả sử những thanh niên đó đều nhận lời nói chuyện với cô, và việc đó có đáng không khi mà Mu'tazz đã thực hiện rồi?

Cô ngồi trong phòng thí nghiệm suốt ba giờ đồng hồ trước khi cảm thấy nóng ruột đến mức phải rời khỏi tòa nhà. Dùng tiền taxi Ibrahim cho, cô quay lại Chamelle Plaza, đoán chắc là sẽ lại rơi vào một ngõ cụt khác. Nhưng rồi cô bất ngờ khi cô phục vụ Amal đi vòng qua quầy thu ngân để chào cô và chỉ tay về phía chiếc bàn trong góc nơi có một phụ nữ đang ngồi kín như bưng trong chiếc áo trùm và khăn che mặt, tay ôm lấy hai vai một cách ủ rũ, tách cà phê đặt trước mặt

“Chính là cô gái.” Amal khẽ nói. “Cô ta đã quay lại sáng nay.”

Katya ngay lập tức đến bên chiếc bàn kia. “Xin lỗi.” Cô nói. “Cô có phiền không nếu tôi xin phép hỏi một câu?”

Người phụ nữ ngước nhìn cô, đôi mắt gần như bị che khuất phía sau khăn che mặt. Cô ta không nói gì.

Katya ngồi xuống. Người phụ nữ bồn chồn.

“Tôi đến đây vì việc của Sabria.”Katya nói.

Người phụ nữ đó đứng dậy. Anh mắt cô ta hoảng hốt. “Tại sao cô ấy đến đây?”

“Tôi không rõ. Tôi đang tìm cô ấy đây.”

“Cô biết cô ấy sao?”

“Không.” Katya nói. “Tôi đang làm việc này giúp một người bạn.”

“Bạn nào vậy?”

Katya thở dài. “Một người mà cô ấy yêu.”

Ánh mắt cô gái kia đầy nghi hoặc. “Cô muốn gì?” Cô ta hỏi.

“Tôi đang tìm Sabria.” Katya đáp. “Cô ấy đã biến mất khỏi căn hộ của mình.”

“Cô là cảnh sát à?”

“Tôi đã nói với cô rồi, tôi đang giúp một người bạn. Tại sao các cô lại gặp nhau ở đây?”

Cô gái không trả lời.

“Cô ấy đang đưa cho cô thứ gì đó phải không?” Katya hỏi.

Cô ta trông như thể sắp sửa đứng lên.

“Nghe này.” Katya nói. “Có thể đây là cách duy nhất chúng tôi có thể tìm hiểu được chuyện gì đang xảy ra với cô ấy.”

“Tôi không biết cô ấy ở đâu cả.” Cô ta nói.

“Tôi hiểu.” Katya bắt đầu thấy bực. “Nhưng nếu cô có thể cho tôi biết cô ấy đang làm gì ở đây thì sẽ giúp chúng tôi tìm ra cô ấy.”

Cô ta đứng dậy, bám tay lên mặt bàn. Bàn tay cô ta đang run rẩy. “Chính các người đã bắt một người con gái vô tội phải ngồi tù.” Cô ta nói- “Tên cô ta là Carmelita Rizal. Nếu các người muốn biết thông tin gì nữa thì hãy đi mà hỏi cô ấy.” Cô ta sải bước quay đi. Katya đứng lên và đi theo cô ta.

“Vậy ai là Carmelita Rizal?” Cô hỏi.

Người phụ nữ đó quay người lảo đảo và hét toáng lên: “Đừng động vào tôi!” Những khách hàng mua sắm xung quanh đó quay sang nhìn Katya chằm chằm, và cô bước lùi lại. Cô gái kia chạy đi và mất hút trong đám đông.

Tra cứu nhanh trên cơ sở dữ liệu cho thấy người phụ nữ tên là Carmelita Rizal hiện đang bị giam giữ tại Nhà giam Phụ nữ Briman ở Jeddah. Katya trở lại phòng làm việc của Ibrahim nhưng cửa đã khóa và đèn đã tắt. Cô thậm chí cũng không thấy Daher ở chỗ anh ta thường đứng gần máy pha cà phê ở đại sảnh.

Cô đã sẵn sàng để đến nhà giam phụ nữ ngay bây giờ. Cô lại có cảm giác nóng ruột đã cảm thấy suốt hôm nay. Nhưng Ayman không trả lời điện thoại, mà cô thì không còn đủ tiền đi taxi. Hơn nữa, cô còn không chắc là mình có vào được nhà giam hay không. Cô cần nói chuyện với Ibrahim. Ông là người duy nhất có thể thu xếp một cuộc gặp mặt kín đáo.

Bực mình, cô trở lại phòng thí nghiệm ở tầng trên.

Chương 31

Hai sĩ quan cảnh sát chìm rốt cuộc đã bắt được Hajar vào sáng ngày thứ Bảy, khi hắn đến văn phòng tổng đài để lấy “tiền thưởng”.

Nhìn ngoài đời thực, Hajar thậm chí còn khó chịu hơn trong ảnh nhiều. Trong khoảng thời gian làm việc trước đấy của Ibrahim ở Đội Trọng án, một sĩ quan cấp trên từng nói với ông người ta luôn có thể nhận ra ai đó tâm thần bất ổn bởi những người này có rất nhiều phần trắng trong nửa mắt trên của bọn họ. Đó không phải là do làm bộ, mà là một điểm cố hữu, thậm chí là đặc điểm di truyền. Nếu điều đó đúng, Ibrahim nhớ lại, thì có lẽ là vì những người có tâm thần bất ổn dành quá nhiều thời gian để nhìn chăm chăm người khác một cách ngấu nghiến. Cách nhìn đó khiến ngưòi ta cảm thấy như sắp bị ăn thịt vậy.

Hajar được đưa về đồn trong khi cảnh sát khám xét căn hộ của hắn. Hắn nói mình đã thuê một căn phòng nhỏ ở tầng hầm một tòa nhà khu Kandara, cách Cầu phố Sitteen không xa.

Ibrahim bắt đầu nói chuyện với hắn.

“Anh sống ở Kandara bao lâu rồi?” Ibrahim hỏi.

Hajar không hề chớp mắt.

“Đó có phải là nơi anh thường bắt những người phụ nữ không?” Ibrahim chờ đợi.

Hajar không động đậy.

“Anh nên trả lời đi thì hơn. Chúng tôi bắt anh vì tội giết người”

“Giết người không phải việc đúng đắn đâu.” Mặc dù ngữ điệu đã được cẩn trọng điều chỉnh ở mức bình thường, nhưng hắn ta vẫn không hề chớp mắt và giữ nguyên ánh mắt chăm chăm như cá mập đó dán vào Ibrahim. Hắn có vẻ đang nuôi dưỡng một sự cuồng bạo thầm lặng đầy chết chóc. Ibrahim hiểu vì sao Imam Asheedy lại bất an với gã này đến vậy.

Ông mở một tập hồ sơ và lấy ra hai bức ảnh của May Lozano, một bức chụp cô khi còn sống, bức còn lại chụp cô khi đã chết. Ông đặt một bức ảnh khác ngay phía dưới. Bức ảnh chụp Amina al-Fouad.

“May Lozano,” ông vừa nói vừa chỉ vào bức ảnh, “đã bị bắt cóc bởi một người đàn ông lái xe cứu thương của Trăng lưỡi liềm Đỏ. Giống hệt chiếc xe đã đỗ trước tòa nhà chung cư của anh. Chúng tôi đã tìm thấy chìa khóa xe trong phòng khách của anh. Tôi thấy rất kỳ lạ là anh còn sở hữu một chiếc xe như vậy đấy.”

Hajar không hề xúc động.

“Amina al-Fouad,” Ibrahim nói tiếp, “đã bị bắt cóc bởi một chiếc taxi ngay trước Trung tâm Jamjoom. Chúng tôi biết anh thường chở khách đến Jamjoom.”

Rồi Ibrahim đặt tiêp tấm ảnh của Maria Reyes lên bàn. Quan sát thấy Hajar không hề phản ứng gì, ông thấy khó chịu. “Tất cả những phụ nữ này đều bị bắt cóc ở khu vực quanh Cầu phố Sitteen, không xa căn hộ của anh là mấy.” Điều này không đúng, nhưng ông muốn thử xem Hajar phản ứng thế nào. Một lần nữa, không hề có phản ứng gì. “Và dĩ nhiên, còn thứ này nữa.” Ông đẩy một tập hồ sơ khác ngang mặt bàn và lật mở nó. Trong đó là hồ sơ phạm tội của Hajar. “Anh có tiền sử về việc quấy rối phụ nữ.”

Hajar chẳng hề bận tâm liếc nhìn tập hồ sơ.

“Anh đã ở đâu ba tuần trước vào buổi chiều Chủ nhật vậy?” Ibrahim hỏi.

“Tôi không biết. Có lẽ đang làm việc.” Giọng Hajar đều đều.

“Anh có nhớ bất kỳ khách hàng nào không? Bất cứ ai có thể xác minh cho các địa điểm của anh?”

Khi Hajar không trả lời, Ibrahim nói tiếp. “Như vậy là anh cũng không có chứng cớ ngoại phạm?”

Có tiếng gõ nhẹ lên cửa và Majdi bước vào, mang theo một tập hồ sơ khác. Anh ta khom người và thì thầm với Ibrahim trước khi đi ra. Ibrahim mở tập hồ sơ mới.

“Có vẻ bên pháp y đã phát hiện ra máu và tóc ở phần sau chiếc xe tải của anh.”

Lẩn đầu tiên Hajar tỏ vẻ tự đắc. “Xe của Trăng lưỡi liềm Đỏ mà.”

“Họ đã tìm được những dấu vết đó trên thành phía trong đuôi xe của anh.” Ibrahim nói. “Phần lớn các nạn nhân được đưa vào xe cứu thương bằng cáng, vết máu đó lại không nằm ở chỗ nào gần chiếc cáng cả, nhưng nó ở đúng vị trí mà người ta có thế nghĩ đến nếu anh đập mạnh khuôn mặt của một phụ nữ vào thành xe. Vết máu nằm ở gần trần xe, cho nên có thể cô ta đang đứng trong xe. Có lẽ để chống cự.”

Đến đó thì ông mới cảm thấy sự rùng mình sợ hãi đầu tiên của Hajar.

Lại có tiếng lao xao ngoài cửa. Lần này Chánh Riyadh bước vào. Ibrahim ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn. Khi Ubaid và hai người đàn ông ở Đội Điệp vụ xuất hiện thấp thoáng phía sau Riyadh ngoài hành lang, Ibrahim chết lặng người.

Riyadh hất cằm ra hiệu cho ông ra ngoài. Ibrahim đứng dậy.

Ở ngoài hành lang, Chánh Riyadh nói. “Sao ta không vào phòng tôi nhỉ.” Đó không phải là một câu hỏi. Bọn họ im lặng đi theo ông. Hai phút dằng dặc trong sự kinh hãi, nỗi hoài nghi và cả sự chấp nhận vấy lấy Ibrahim. Ông hiểu rằng bọn họ đến đấy là vì ông, rằng bọn họ đã phát hiện ra điều gì đó. Ông hiểu, qua nét mặt của Chánh Riyadh, rằng mình sẽ không còn phụ trách vụ Thiên sứ nữa. Nhưng ông không thể tin vào điều đó. Có vẻ thật lố bịch khi bọn họ ngồi đối diện bàn làm việc của Riyadh và rồi Ubaid lên tiếng, bằng giọng nói dịu dàng và kỳ thực rất quyên rũ của ông ta. “Chúng tôi đã phát hiện ra chứng cứ, thưa Thanh tra Zahrani, cho thấy quan hệ của ông với cô Sabria Gampon thân mật hơn rất nhiều so với những gì ông đã cho biết trong cuộc trao đổi lần trước của chúng ta.”

“Tôi không rõ ý ông là sao.” Ibrahim đáp. Giọng ông lạc hẳn đi.

“Thực ra, tôi không muốn nói cụ thể, nhưng chứng tôi đã phát hiện khá nhiều bằng chứng sinh học cho thấy ông đã ở trong căn hộ của cô ấy trong tháng vừa rồi và thực tế là ông đã chung giường với cô ấy.” Ubaid có vẻ tức giận khi nói ra điều đó, như thể phải tuyên bố một điều như vậy - thậm chí trong một văn phòng kín đáo - là một sự xúc phạm mà đáng lẽ Ibrahim nên miễn cho ông ta. Chung giường với cô ấy. Nếu ông không chết điếng người đến mức đó, không trở nên vô dụng vì cú sốc đến mức đó, thì Ibrahim hẳn đã nói, Thực tế, tôi còn chung nhiều thứ khác nữa không chỉ là chiếc giường của cô ấy đâu, chỉ để xem điều đó sẽ khiến vẻ mặt lố bịch của Ubaid trông thế nào.

Thái độ Riyadh cho thấy sự thất vọng và có phần tức giận. Ít nhất thì thái độ đó cũng ở mức vừa phải. Ibrahim sẽ mất vị trí điều tra chủ chốt trong vụ án quan trọng nhất của mình.

“Tôi cho rằng, với tư cách là một sĩ quan cảnh sát,” Ubaid nói tiếp, “ông hiểu đó là phận sự của chúng tôi để giữ gìn khuôn phép - có lẽ còn nặng hơn các công dân khác bởi chúng ta là đại diện của luật pháp.”

“Tôi đã thu xếp để những sĩ quan này bắt giữ ông. Một cách kín đáo, tất nhiên rồi. Và suy xét một cách thận trọng, chúng tôi sẽ đưa ông đến một trong những địa điểm bí mật gần văn phòng trung tâm để giải đáp một số vấn đề.”

Họ đang cố tránh việc giữ Ibrahim trong cùng tòa nhà với anh trai ông. Rõ ràng là Omar vẫn chưa biết gì về chuyện này.

Riyadh trông như thể sắp phản đối, nhưng ông ta có thể nói gì đấy? Tôi cần người này - anh ta là người duy nhất có thể phá vụ án Thiên sứ? Còn có những người khác nữa, có lẽ còn phù hợp hơn Ibrahim, nếu họ dễ bảo hơn. Một vị chánh thanh tra cứng rắn hơn chắc hẳn sẽ đấm tay xuống mặt bàn và nói với sự xúc động mãnh liệt rằng những vi phạm đức hạnh không là gì khi còn một mối nguy lớn hơn đối với thành phố này, chính là việc tên giết người hàng loạt vẫn còn nằm ngoài vòng pháp luật. Nhân danh Chúa, liệu họ có thể chờ không? Nhưng Riyadh không phải người như thế. Và làm sao có thể trách ông ta được? Điều ông ta sẽ phải đối mặt là quá lớn để một cá nhân có thể tự giải quyết.

Ubaid nhanh chóng đứng dậy và ra hiệu về phía các sĩ quan của mình. Bọn họ vấy lấy Ibrahim, và ông lịch sự đứng lên. Ông cân nhắc, rất nhanh, mình có nên trốn chạy hay không, nhung ý tưởng đó có vẻ thật lố bịch. Ông đã luôn phải trốn tránh chuyện này rồi, trốn tránh vợ ông, trốn tránh Đội Điệp vụ và những giới hạn của nó, trốn tránh thanh thế của anh trai minh và sự ảnh hưởng của điều đó đối với sự nghiệp của ông, và cuối cùng là trốn tránh trách nhiệm tìm kiếm Sabria. Khi những người đó hộ tống ông ra cửa, ông nhận ra mình đã mệt mỏỉ vì trốn chạy; chính tâm can ông, chính bản năng xác tín của ông đang nói rằng trò chơi đã kết thúc.

Chương 32

Sáng Chủ nhật, Katya bước vào phòng họp và thấy bàn làm việc của cô đã biến mất. Những tấm rèm màu đen đã bị gỡ xuống và những chiếc cột được dựng tựa vào tường. Một loạt thùng hồ sơ và tất cả những trang thiết bị cô đặt trên bàn làm việc đã hoàn toàn biến mất. Cô sững sờ giương mắt nhìn.

Lấy lại tình thần, cô trở ra đại sảnh, thấy bị kích động, tổn thương và tức giận. Cô thấy một số sĩ quan đứng ngoài cửa văn phòng của Ibrahim, nhưng phía sau cô có ai đấy gọi tên cô. Đó là Adara.

“Mình có cái này cho cậu ở phòng thí nghiệm.” Adara nói.

“Ồ.” Katya đáp. “Một lát nữa mình sẽ xuống dưới đó.”

“Sao cậu không xuống luôn bấy giờ nhỉ?”

Không nghĩ ngợi gì, cô theo chân Adara vào thang máy. Khi bọn họ đã ở trong và cửa đã đóng lại, Adara nói. “Ibrahim Zahrani đã bị bắt tối qua. Ông ấy bị buộc tội ngoại tình.” Katya thấy choáng váng. “Có vẻ ông ấy đã ngủ với một nhân viên cũ của mình ở Đội Điệp vụ, một phụ nữ đã mất tích. Chánh Riyadh đã trao vụ Thiên sứ lại cho Mu'tazz rồi.”

“Mình không thể...” Katya gần như không nói nên lời. “Gì cơ?”

Cửa thang máy mở và họ bước ra ngoài. Khi họ đi qua phòng khám nghiệm tử thi của nam giới, Katya thấy Abu-Musa đang ngồi im bên bàn làm việc đọc sách và thưởng thức cà phê.

“Ai đã làm chuyện đó vậy?” Cô khe khẽ hỏi. .

“Một số người ở Đội Điệp vụ.” Adara đáp.

“Cậu có chắc là không phải người trong Đội Trọng án không?”

Adara không trả lời cho đến khi họ bước vào phòng khám nghiệm tử thi nữ rồi đóng cửa lại.

“Abu-Musa không có lý do gì để tố cáo ông ấy cả, nếu đó là ý cậu muốn hỏi.”

“Abu-Musa chưa hề thực hiện bất cứ công việc gì trong vụ này, không phải vậy sao?”

“Không, ông ta chưa làm gì hết.” Adara nói. “Tất cả những cái xác đó đều là phụ nữ, và lẽ dĩ nhiên ông ta sẽ không động vào họ. Ông ta đứng gác để bảo đảm không có ai khác động chạm vào họ, vì vậy mình cho rằng chúng ta nên biết ơn mói phải.”

Katya ngồi xuống chiếc ghế cuối cùng trong phòng. “Mình không thể tin nổi chuyện này.”

“Ý cậu là việc của Zahrani à?”

“Ừ. Ông ấy đang phụ trách điều tra vụ này cơ mà!”

“Mình hiểu.” Adara dựa vào quầy.

“Chết tiệt!” Katya thấy nghẹn ngào. “Vậy đó là lý do tại sao bọn họ dỡ bỏ khu vực làm việc của mình ở phòng họp. Mu'tazz không muốn phụ nữ tham gia vào vụ này.” Cô ngước nhìn Adara, mong thấy sự mạnh mẽ trên gương mặt cô, một ánh mắt kiểu như mẹ cô thường nhìn cô khi cô tủi thân. Nhưng thay vì đó, cô chỉ thấy sự thông cảm.

“Mình đã biết về bạn gái của Zahrani và việc cô ta mất tích.” Katya nói. “Ông ấy không có lý do gì để làm việc đó cả. Ông ấy đang tìm cô ta, và mình đang giúp ông ấy.”

Adara không có vẻ gì bất ngờ, chỉ là tò mò.

“Bọn mình vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô ta. Mình đã cố theo dõi một người phụ nữ cô ta từng gặp gỡ ở khu mua sắm Chamelle, và người đó đã cho mình tên một phụ nữ khác, hiện đang ở tù. Cô ta nói người phụ nữ này sẽ giải thích mọi chuyện. Mình đang cần sự giúp đỡ của Zahrani để vào được nhà giam đó. Mình vẫn chưa nói với ông ấy về người phụ nữ này.”

“Mà cậu cũng không thể nói với ông ấy lúc này được. Ông ấy đang ở địa điểm thẩm vấn nào đấy.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra vậy?” Katya hỏi.

“Có vẻ bọn họ đã đủ chứng cứ để buộc ông ấy tội ngoại tình. Majdi đã nghe Osama nói những người đang buộc tội ông ấy là phần tử tôn giáo cực đoan đang có chiến dịch. Bọn họ đang tìm kiếm một người để làm gương. Ông ấy biết bọn họ ở Đội Điệp vụ và có vẻ vài chuyện không hay đã xảy ra.”

“Liệu bọn bọ có thực sự đưa ông ấy ra tòa không?”

“Đó là điều ai cũng nghĩ đến.”

“Chuyện này thật điên rồ!” Katya ôm đầu. “Allah, mình không chắc mình có thể làm việc này nữa hay không. Mình đã phải cố gắng làm việc mười tiếng mỗi ngày, rồi mang các hồ sơ về nhà nữa. Mình biết là không buộc phải làm vậy, nhưng nó là cách duy nhất để mình có thể hoàn thành mọi công việc. Mình đang cố gắng chăm lo hơn cho ngôi nhà, cho bố mình, cho em họ mình... Mình chỉ được ngủ khoảng bốn tiêng mỗi đêm. Và trên hết...” Cô ngước lên nhìn Adara. “Trên hết, tháng sau mình sẽ làm đám cưới. Mình biết là mình vẫn chưa nói với cậu về chuyện này, và mình xin lỗi, chỉ là... mình vẫn chưa tìm được chiếc váy nào.”

Cô bật khóc. Tủi thân đến mức vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Adara siết chặt đôi vai cô.

“La hawla walla kuwata illa billa.” Adara nói. Không có sức mạnh hay quyền năng nào ngoài Allah.

Katya gật đầu. Cô đã quá mất tự chủ để có thể thốt lên lời.

“Và cậu có sức mạnh đó của Người.” Adara buông cô ra. “Mình vui là cậu đã giúp Zahrani.”

Katya cố gượng cười. “Mình xin lỗi về chuyện này. Mình không nên khóc mới phải.”

“Đừng lo.”

“Cậu sẽ không nói với ai chứ?”

“Tất nhiên là không rồi.” Adara nói. “Nhưng mình mong nhận được lời mời dự đám cưới đấy.”

Katya mỉm cười. “Xong ngay.”

Adara đưa giấy ăn cho cô. Katya lau mắt.

“Mình phải đến nhà giam phụ nữ Briman.” Cô nói. “Mình biết là người phụ nữ ấy biết điều gì đó về Sabria. Điều đó có thể quan trọng đối với Zahrani nếu mình tìm ra nó. Mình chỉ không biết làm cách nào để vào được nhà giam ấy.”

“Mình chắc là cậu cần có giấy phép.” Adara nói. Cô quay sang phía quầy và bắt đầu mở một hộp dụng cụ. “Mình nghĩ đến một người có thế sẵn lòng cấp giấy cho cậu ngay bấy giờ. Nhưng cậu sẽ phải nói với anh ta những gì cậu biết.”

“Ai vậy?”

“Waseem Daher.”

“Cậu đang đùa mình đấy à.” Katya đứng dậy. “Anh ta có thể tố cáo mình là ngoại tình chỉ vì mình nói chuyện với anh ta. Cậu cho rằng anh ta sẽ làm gì với Zarahni chứ?”

Adara nhìn cô với vẻ quở trách. “Cậu biết gì về Waseem Daher nào?”

“Anh ta là một kẻ ngốc.”

“Khi Daher lên sáu, bố anh ta chết trong một tai nạn vì Daher ngồi ở ghế sau quá ồn ào.” Cô nhăn mặt. “Mình nghĩ anh trung úy đó sẽ sẵn lòng thay mặt cậu gọi một cú điện thoại, nhất là khi làm thế là tham gia giải tội cho biểu tượng người cha yêu quý của anh ta.”

Katya ngồi xuống. Điều này không xoa dịu được cơn bực tức của cô. Cô có thể thấy rõ vẻ tự mãn trên mặt Daher khi biết cô đã bị tống cổ ra khỏi phòng họp.

“Có phải cậu thực sự có thứ gì muốn cho mình xem không?” Katya hỏi.

“Thanh tra Zarahni chưa đủ hay sao?”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .